Tôi nói đến vùng Cần Giờ
Tôi nói đến vùng Cần Giờ.
Có người bảo: “Ở đó có mạch đâu mà lập thành phố.”
Nói vậy không sai — nhưng chỉ đúng ở cái tâm cơ bản thôi.
Chính vì không có mạch mà vẫn lập được, mới là điều đáng nói.
Cái trình là ở chỗ làm được điều mà người khác cho là không thể.
Còn cái gì đã sẵn, đã dễ, đã “ăn được” rồi — thì có gì để gọi là tài?
Thầy phong thuỷ mà cứ mãi đi tìm mạch có sẵn để dùng, thì trình thấp lắm rồi.
Phong thuỷ chân chính là biết cách lập mạch nơi không có mạch, kết tạo nên sinh khí nơi tưởng như hoang địa — đó mới là đạo của người hành nghề.
V in cần giờ hình thành với tôi là niềm vui của ngành phong thuỷ. Biến cái không thể thành có thể ! Đem lại lợi ích cho vùng hoang địa mà không tàn phá rừng sát lá phổi xanh của HCM.
Ví như người Nhật, tài nguyên đâu mà lập quốc?
Họ vẫn vươn lên thành cường quốc công nghệ đấy thôi.
Singapore lập quốc trên một bãi rác cản, hai mươi năm sau họ trở thành rồng châu Á.
Nói “không làm được” là ngu, mà ngu thì hay tự ái. Mà lạ thay, kẻ ngu thường tự ái lắm.
Dân Do Thái, chỉ có chiếc quần để chạy khắp thế giới, vậy mà họ nắm chóp bu kinh tế toàn cầu.
Ngân hàng Liên bang Mỹ là của họ đấy!
Họ làm được từ cái gì? từ trí tuệ.
Não của họ chính là “mạch”, là “khí”.
Phong thuỷ cũng vậy. Lập cục chính là từ tâm – trí – khí của con người.
Nếu nhân định (tâm người) đủ lớn, sẽ thu được khí của thiên địa.
Kẻ tầm thường sao hiểu được điều đó.
Như trong Thanh Tịnh Kinh có nói:
“Nhân năng thường thanh tĩnh, thiên địa tất giai quy.”
Nghĩa là: Nếu con người giữ được tâm thanh tĩnh thường hằng, thì trời đất tất thuận theo và trở về với mình.
Ai sân si hãy quán tưởng tự thu khí về đi có như vậy mới cứu được chính mình ! Đó chính là phép đoạt lại nghiệp đã tác vậy.
Mô Phật !
Vũ Giới

