Ở trần thế, ta là quỷ dữ
Ở trần thế, ta là quỷ dữ.
.
Đó là hiện thực mà người tu tập phải hiểu.
Tu là biết mà vẫn dám đối diện với điều ấy.
Nên nhớ, vui thôi, đừng vui quá.
Đừng lầy vào những câu từ hoa mỹ, những triết lý thiền môn nghe cho “cao siêu”.
Cái mà ta thấy hay ho – thật ra – chính là đang nuôi dưỡng quỷ dữ trong ta mà thôi.
Cái ta cần là thực tánh.
Học, tu, vui cũng được — nhưng đừng vui quá.
Đắm chìm trong kinh sách là không được.
Lời hoa mỹ, ý đẹp… nghe êm tai bao nhiêu, thì càng dễ khiến ta thỏa mãn với quỷ tánh trong chính mình bấy nhiêu.
Cõi này dùng quỷ hình luyện Phật tánh – nên nhớ kỹ.
Dùng quỷ hình, quỷ tướng — chứ đừng để mình trở thành quỷ hình, quỷ tướng.
Ẩn dưới quỷ, ẩn sau quỷ, ẩn trong màn sương vô minh đó – mới là Phật tánh.
Hãy nhìn vào thực tánh của vạn pháp, chứ đừng nhìn cái đẹp bên ngoài.
Kinh của Bổn Sư Thích Ca không có gì “hay ho” để thỏa mãn cả. Kinh pháp của phật là kinh chứng khi hành pháp, là phương pháp giác ngộ. Ko phải pháp giải trí mà nghe mùi tai !
Lời hay chỉ là lời chư Tổ, triết lý hay chỉ ở ngưỡng thiền môn. Mà chư Tổ – so với Bổn Sư – còn xa lắm.
Lời của Tổ nghe hay, vì đó là lúc Tổ thỏa mãn với điều giác ngộ của chính mình khi đã đạt đạo. Nhưng bản chất, đó không phải là Kinh – cũng không phải là Pháp Tu. Kinh và Pháp Tu – khác lắm.
Ai hành thật, ai thực tu – mới hiểu được.
Nó không hay, không thơm, không hoa mỹ đâu.
Vì hoa mỹ chỉ là trạng thái khi người tu đã đạt cực lạc, chứ không phải là Pháp hay Kinh để mà tu.
—
Vũ Giới

