Nghịch thiên và thuận thiên

                                                  Nghịch thiên và thuận thiên

Nghịch thiên và thuận thiên — ấy không phải là lẽ thường của con người, mà là đại lý của Thiên đạo, vượt trên tri kiến phàm tâm.

Chỉ khi nội tâm đã rũ sạch dấu vết của cái “Ta”, khi mọi vọng niệm về sở hữu, hơn – thua, phải – trái đều lắng xuống, thì Thiên đạo mới có thể hé lộ.
Bằng không, dù khoác áo hành đạo, dù miệng nói “thuận thiên”, thì cũng chỉ đang thuận theo cái ngã vi tế bên trong.
Người còn mang ngã chấp mà đòi thuận theo Trời, thì chỉ là lấy ý riêng làm thiên ý, chứ chưa từng chạm tới Thiên bao giờ.

Thuận thiên mà còn vị ngã — đó không phải là thuận đạo, mà là nghịch đạo trong bóng dáng thuận.
Ấy chính là thiên lý của quỷ, thứ thiên lý bị bóp méo bởi dục vọng và ngã kiến.
Người xưa gọi hạng ấy là Ngã Quỷ: kẻ mượn danh đạo, mượn lời đạo, mượn hình tướng đạo để nuôi dưỡng bản ngã, dùng đạo như công cụ phục vụ chính mình.

Những lời này, dẫu có nói bằng trăm ngôn, nghìn cú, cũng không thể nào diễn bày trọn vẹn.
Bởi Thiên đạo không nằm trong chữ nghĩa, mà nằm trong sự thực hành, trong khả năng lắng tâm cho tịnh, trong chỗ vô thanh mà tỏ ngộ.
Chỉ người chịu quay về soi xét chính mình, chịu dẹp bỏ cái “Ta” đầy ngụy khí, mới có thể thấu triệt được ý chỉ thâm sâu ấy.

Vũ Giới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *